NHỮNG BÓNG MA RỪNG
------------------------------------
Ngày 04.12.2011
Cái dáng
tiều tụy, tiêu điều của hắn trông giống như cái cột nhà bị cháy dở, vừa đen bẩn
lại thêm phần nhếch nhác bởi bộ quần áo đang mặc. Chắc lâu rồi hắn không thay
nên màu áo trông rất giống màu đất.
Cái túp lều
mà hắn ở thì xiêu vẹo, dúm dó như muốn nằm kềnh ra mặt đất bất cứ lúc nào. Mặc
dù nằm cạnh đường quốc lộ nhưng phải nhìn kỹ mới nhận ra vì nó vốn nhỏ bé lại
càng trở nên bé nhỏ dưới tán rừng cánh kiến và trước cái không gian hùng vĩ của
núi rừng Huổi Lèng.
Trời vừa
nhá nhem tối, những chuyến xe cứ lao vùn vụt về phía Thị trấn Mường Chà và đi
ngược về TX. Mường Lay giống như những chú dê núi đang vội vã tìm về nhà sau
một ngày mệt mỏi. Trong ánh đèn xe chói lóa, tôi vẫn nhận ra cái dáng liêu xiêu
của hắn. Hình như hôm nay hắn có bạn? Sao trông giống nó thế? Hai cái bóng lẫn
khuất nhanh trong bóng chiều nhá nhem.
Trời mùa
đông ở trên rừng lại càng nhanh tối, lúc chiều tôi vừa tranh thủ cuốc được hai
luống đất để vải rau cải quay đi quẩn lại nhặt sạch cỏ trời đã tối sập. Tôi vội
vàng đi tắm rồi chuẩn bị cơm nước, hôm nay lại một mình… Những đợt gió mùa tăng
cường vụt qua làm tôi ớn lạnh sống lưng, mới sáu giờ chiều mà đã tối mịt. Tôi
ăn vội bát cơm rồi đứng lên, ăn một mình khó vào quá.
Ánh trăng
non đầu tháng mười một lờ mờ hòa quện với màu trắng mù mù của những làn sương
đang sà xuống cánh rừng làm cho không gian càng trở nên huyền bí. Thi thoảng
vẫn thấy có bóng người thất thểu, lững thửng đi trên đường chắc là đi rừng về
muộn? Mùa này cây cánh kiến đang rụng lá, những chùm quả chín già khô xám lẫn
vào tán lá cây rất khó phân biệt đâu là quả đâu là lá khô. Nếu không thu hái
kịp thì chỉ một cơn gió nhẹ là có thể tuốt sạch quả trên cây. Cái giống cây này
là vậy, cọ khiết thuộc họ đậu nên quả của nó là kiểu quả đậu trông giống quả
đậu ván non nhưng mỏng dẹt như lá của nó vậy vì thế mà nhờ gió có thể khuếch
tán quả hạt đi xa.
Đang nhấp
chén trà nóng bên anh hàng xóm thì chợt có tiếng chó sủa, chúng tôi đưa mắt
nhìn ra ngoài nhưng chỉ thấy một khoảng tối vô tận. Con chó như sợ hãi một điều
gì đó cứ chạy thụt lùi rồi im bặt, bỗng nhiên hắn xuất hiện trước mặt chúng tôi
trên vai còn đeo theo cái túi, hình như có vật gì cồm cộm bên trong … Hắn không
chào hỏi ai cứ vừa nói vừa làm rất tự nhiên, gọi anh chủ nhà mang chiếc cân ra
rồi lấy một bọc nilon trong cái túi ra đặt lên bàn cân. Thì ra là cánh kiến đỏ…
Hắn cười hả hê khoe hàm răng lởm chởm, ố vàng vì khói thuốc rồi nói:
- Hôm nay tao hạ được một cây, nhìn cân xem được bao nhiêu hả?
- Một cân tám nhưng kiến xấu quá, toàn rác thôi. Ba trăm rưỡi nhé?
Tiếng anh chủ nhà đáp lại nó. Lại cái vẻ mặt nhơn nhơn hắn lại hớn hở kể tiếp:
- Hôm nay tao mà đi sớm thì sẽ hạ thêm được một cây nữa, cây này
còn nhiều “ kiến” hơn có khi sáng mai tao phải đi sớm để hạ ngay không thì
chúng nó hạ mất. Lúc về tao thấy có hai thằng đang quanh quẩn ở đấy.
Hắn bắn một bi thuốc lào, ánh mắt đờ đẫn rồi nhả khói trắng xóa
như những làn sương muối đang dày đặc ở cánh rừng trước mặt. Lấy tiền xong hắn
vơ vội cái túi rồi đeo chéo ngang ngực, phút chốc biến mất vào bóng tối.
Tôi có nghe kể rằng khu vực này ngày xưa đông vui lắm vì vốn là
nơi đóng đô của một đội sản xất có đến mấy chục người thuộc Lâm Trường chuyên
trồng rừng và khai thác cánh kiến đỏ. Đến năm 1996 ông trời nỗi giận tạo thành
cơn lũ cuốn phăng tất cả, chết nhiều người lắm mà chủ yếu là công nhân Lâm
trường. Lũ về lúc nữa đêm không ai kịp chạy mà có chạy thì cũng khó thoát khỏi họa
trời. Ở đây giờ thì không còn ai ở nữa ngoài gia đình anh hàng xóm và anh em
hắn. Sau đợt lũ ấy có người thì sơ tán xuống huyện, có người lại chuyển về
Thành phố Điện Biên Phủ … làm ăn và sinh sống. Nghe nói bố mẹ hắn vốn là công
nhân của Lâm trường về hưu còn hắn là một thầy giáo cấp 2 đã có một vợ và một
con. Do công tác ở vùng sâu hẻo lánh và có lẽ bản lĩnh thấp nên hắn đã bị “
Nàng tiên nâu” cướp mất hồn. Hắn bị phát hiện và bị đuổi việc còn mẹ và vợ con
hắn rồi cũng rời xa hắn… Bây giờ trong túp lều tềnh toàng kia chỉ có hai anh em
nó bầu bạn với nhau, sống dựa vào chiến lợi phẩm từ những cuộc trộm cắp và làm
lâm tặc. Đến giờ anh em hắn đã trở thành nỗi kinh hoàng của nhiều gia đình gần
đây và khu vực lân cận.
Anh chủ nhà đánh thức tôi khi đang miên man suy nghĩ về hắn, bằng
cái giọng ồm ồm anh lại thao thao kể tiếp:
- Đêm hôm trước hai anh em nó đã hô biến mấy trăm mét vuông lúa
nương chín của một nhà bản bên. Anh lại gật gù …
- Anh em nó “ giỏi thật ”! Chỉ có một đêm sáng trăng mà hôm sau đã
thấy chở thóc đi bán.
- Nếu là anh em mình chắc chịu chú nhỉ?
Tôi chợt rùng mình, không hiểu sao anh chủ nhà lại đưa tôi vào
trường hợp đấy? Tôi nghĩ bụng hay ho gì cái trò trộm cắp nhỉ! Có lẽ anh ta bất
ngờ vì khả năng trộm nhanh đến phi thường của anh em hắn. Tôi cũng ậm ờ cho qua
chuyện rồi từ giã ra về.
Từ dạo đó tôi trở nên cảnh giác hơn. Chúng tôi ở cách chỗ anh em
hắn cũng không xa nên muốn không để ý nhau cũng khó. Tôi biết nhiều lúc mình
lọt vào ánh những ánh mắt theo dõi, dò xét của anh em hắn và ngược lại. Mặc kệ
chúng việc mình, mình cứ làm tôi nghĩ vậy. Đôi khi những hoạt động lén lút của
anh em hắn cũng vô tình đập vào mắt tôi. Chúng nó đích thị là những tên Lâm tặc
và trộm cắp chuyên nghiệp! Tôi vẫn thấy hắn chở những tấm gỗ còn rỉ nhựa đi
bán, có những hôm đợi cho trời tối hắn cùng đồng bọn dùng xe kéo chở những cột
nhà to như cái xô nước đem bán cho các đầu nậu. Những lúc như vậy trong đầu tôi
chợt quẩn quanh với những câu hỏi:
- Tại sao anh em hắn hành nghề lâu như vậy mà đến giờ vẫn tồn tại?
Những hành động phi pháp ngang nhiên chẳng lẽ lại qua mặt được tất cả? Cuối
cùng tôi đã tự đi tìm câu trả lời cho mình:
- Chắc là khu vực này heo hút nên người ta không để ý hay là có
những kẻ khác đang lợi dụng đứng sau hắn để trục lợi nên dù biết nhưng vẫn không
tố cáo hắn? Hay không ai muốn đụng vào những kẻ bất cần đời này nữa?
- Có lẽ vì chúng là những bóng ma rừng nên con người sợ hãi…
Một buổi sáng lại bắt đầu, tôi bị đánh thức từ rất sớm bởi tiếng
còi xe tải làm inh tai. Hôm nay sương xuống dầy quá, chắc là đêm qua mới mưa
một trận và rét lại tăng cường lên Vùng Tây Bắc. Nhìn lên Đỉnh Cổng trời chỉ là
một màu trắng đục mịt mù … Tôi giật mình nhận ra hai cái bóng tiều tụy quen
thuộc đang lẩn khuất trong màn sương sớm. Không biết anh em hắn dậy từ lúc nào hay
bây giờ mới tìm đường về …?
Note:
“
Những bóng ma rừng ” là một câu chuyện hoàn toàn có thật! Sau
những chuyến đi cơ sở nhiều ngày tôi chợt ghi chép lại những điều mình trông
thấy. Hoàn cảnh sống của anh em hắn bây giờ thật đáng thương nhưng cũng không
thể không lên án! Không biết kết cục cuối cùng của anh em hắn sẽ ra sao đây?
Chắc chúng ta có thể hình dung và đoán được…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét