Thơ Tự do



CÁNH CHIM LẠC BẦY
----------------------------------------------
                                                      Trần Tâm

Đã tám năm rồi...
Tôi sống trong xa cách
Bạn bè tuy đông nhưng vẫn thấy cô đơn?
Thiếu hai tiếng quê hương lâu quá
Cảnh xum vầy cũng chỉ gặp trong mơ
Nên cô đơn như người em kết nghĩa
Muốn dứt tình đâu chỉ nói dăm câu

Đã tám năm rồi...
Tôi sống trong xa cách
Chỉ đôi lần ghé lại bến Quê hương
Rồi con sóng lại đem tôi về với biển
Lại dọc ngang vẫn rẽ sóng tôi đi
Tìm bến bờ nơi cuộc đời rộng lớn
Chốn bình yên, hạnh phúc vẫn xa xăm

Đã tám năm rồi ...Tôi vẫn vậy
Vẫn đi tìm những chân lý của riêng tôi
Mặc cô đơn vẫn rong ruỗi bên đời
Dẫu cách xa quê hương yêu dấu
Nỗi nhớ gia đình tôi khóa chặt đáy con tim
Cánh chim lạc bầy tôi vẫn bay tìm chân lý...
                                                                                  Ngày 18.8.2010

--------------------------------------------------------------


HAI KHOẢNG KHÔNG GIAN

28.12.2010

Mỗi tối…
Tôi vẫn bước qua
Hai khoảng không gian
Căn phòng và thế giới

Cánh cửa  căn phòng
Bất chợt mở ra
Rồi đột nhiên lại đóng
Ngăn hai khoảng không gian

Hai khoảng không gian
Có lúc là một
Có lúc lại hai
Và đôi khi nhiều hơn thế...

Hai khoảng không gian
Nhưng chỉ một cuộc đời
Tôi vẫn đi qua
Mỗi tối…
Note:
          Cuộc sống vốn muôn hình muôn vẻ, có người nói “ Cuộc sống là một bức tranh với đủ các gam màu sắc ”. Nhưng có người lại nói “ Cuộc sống như một bát canh thập cẩm có nhiều gia vị đắng, ngọt, chua, mặn...”.
          Có quá nhiều cách so sánh đúng không? Theo bạn “ Cuộc sống là gì...?”. Quan điểm của mỗi người về cách định nghĩa và so sanh khác nhau bởi mỗi người đều có trải nghiệm và cuộc sống khác nhau.
          Tôi không định nghĩa cuộc sống là gì, mà cũng không so sánh ví vón với “ bát canh” hay “ Bức Tranh ”, với tôi nó chỉ đơn giản là “ Hai khoảng không gian”…

---------------------------------------------------


LỜI CỦA ÁNH MẮT

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt em
Có những vì sao cô đơn
Lạc giữa bầu trời bao la rộng lớn
Nên chẳng bao giờ xích lại gần nhau

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt em
Có những buổi chiều xa vắng
Hoàng hôn rơi trên những cánh rừng già
Như nỗi nhớ vỡ òa trong ký ức

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt em
Có những đêm mưa thầm lặng
Người xa quê văng vẳng tiếng cố hương
Như tiếng " Cuốc" lạc trong đêm thanh vắng

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt em
Có những buổi trưa hè oi ả
Thấy con sông, lũ bạn và tuổi thơ
Cả cánh diều nâng ước mơ ngày ấy

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt em
Có bóng mẹ, dáng cha tần tảo
Dậy sớm thức khuya, bao tháng bao ngày
Để ru giấc em say mỗi tối

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt em
Có nỗi ưu tư xen lẫn muộn phiền
Của quá khứ, tương lai và hiện tại
Ánh mắt em nói với tôi câu chuyện dài vô tận ...
Ngày 10.9.2010
Note:
        Người ta vẫn thường nói " Ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn " theo tôi điều đó hoàn toàn chính xác. Với riêng tôi khi nhìn chăm chú vào đôi mắt của người khác có thể đoán được họ đang có tâm trạng vui hay buồn, họ là người nhân hậu hay tính toán, họ là người thật thà hay gian dối,...
          Đặc biệt đối với người sống nội tâm thường rất khó đoán những gì họ suy nghỉ thì giải pháp chọn " cửa sổ tâm hồn " để phán đoán là một điều khá hợp lý.
           Bài thơ: " Lời của ánh mắt " là sáng tác của tôi dành tặng một cô bạn thân hồi đại học. Hy vọng những phán đoán của tôi khi nhìn vào mắt của cô ấy là sự thật...



------------------------------------------------

 

VÔ TƯ ANH GIẾT TÌNH EM
------------------------------------
                                                               
Anh vô tình quá phải không em?
Để giờ đây mới biết...
Có một người con gái
Đã yêu mình trong sự đơn phương
Suốt quãng thời gian dài vô tận
Dài đến nỗi...
Không nhớ rõ những tháng ngày
Em đã vui, buồn và nhưng nhớ người yêu.

Anh vô tình hay chỉ quá vô tư?
Để giờ đây mới biết...
Đã có những ánh mắt đắm đuối
Suốt những năm tháng học trò
Vẫn quẩn quanh theo bước chân
Và vương lại trên mái tóc anh
Nâng nhịp bước những hôm tới trường
Làm lạc giọng những tiếng ve
Và nhạt phai những sắc thắm hoa phượng
Xào xạc cả những buổi trưa hè
Đến tận bây giờ vẫn còn đâu đó...

Anh vô tư nên thành kẻ vô tình
Lỡ gieo nỗi ưu tư...
Và đem về bao sầu muộn nơi em
Mà không hề hay biết
Em đã kiệt sức vì yêu đơn phương
Giống như một con đường
Dài vô tận
Em đã đi... đi mãi... đi mãi
Suốt gần một nữa cuộc đời xuân sắc
Vẫn không thể gặp anh tại điểm cuối là " Tình Yêu ".

Anh vô tư nên đã vô tình
Giết chết em bằng mũi dao: Tương tư, đơn phương và tuyệt vọng!
Để giờ đây...
Anh vẫn vô tư
Anh vẫn cô đơn
Mà không hề hay biết...
                                                               Ngày 19.7.2010

 -------------------------------------------------------



TIẾNG CÒI TÀU PHÍA GA NGHĨA TRANG
Ngày 24.2.2011

Thủa ấy…Khi còn thơ bé
Có những đêm hè tôi vẫn thức cùng trăng sao
Bài toán thầy giao trên bàn chưa giải
Bởi tâm hồn tôi mãi theo tiếng còi vang
Tu… tu… phía nhà ga vọng lại
Tàu đưa về người xa xứ, kẻ vảng lai

Tiếng còi tàu…
Có lúc trầm, có lúc bỗng
Lúc vang xa rồi lại vọng gần
Như tiếng Tù Và tan dần trong không khí

Tiếng còi tàu…
Níu bước chân người đi xa
Làm nhạt nhòa người đưa tiễn
Rồi phút vỡ òa trong khoảnh khắc ôm hôn

Tiếng còi tàu phía Ga Nghĩa Trang
Đã bao năm giữ hồn người xa xứ…
Note:
          Ga Nghĩa Trang là một Ga Tàu Hỏa nhỏ thuộc địa phận xã Hoằng Trung, huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa. Nằm ngay cạnh Quốc lộ IA, có vị trị nằm khu vực giữa hai cây cầu huyền thoại của Xứ Thanh đó là “ Cầu Đò Lèn” và “ Cầu Hàm Rồng”, Ga cách trung tâm TP. Thanh Hóa khoảng 20 km về phía nam.
          Là một Ga Tàu nhỏ với nhiệm vụ chủ yếu là chung chuyển hàng hóa nhưng mỗi khi tàu về làm cho cả một vùng không gian rộn ràng bởi tiếng còi tàu râm ran…
          Ga Nghĩa Trang cách nhà tôi khoảng 7 km, có lẽ chính vì cái khoảng cách địa lý gần gũi đó mà ngay từ khi còn bé tôi đã được thưởng thức thứ âm thanh đặc biệt này nhất là vào những lúc đầu sáng mỗi khi Tàu Bắc – Nam chạy qua Ga.
          Đến tận bây giờ tiếng còi tàu vẫn là một trong những yếu tố tạo nên hai tiếng “ Quê Hương ” mà mỗi người xa xứ như chúng tôi mỗi khi nhớ quê đều phải nhắc đến. Chắc chắn “ Tiếng còi tàu phía Ga Nghĩa Trang” sẽ mãi giữ hồn tôi và bao người xa quê nữa…
 --------------------------------------------------



MƯA DẦM THÁNG BA TÂY BẮC

Ôi nhớ những đêm mưa dầm Tây Bắc
Giữa tháng ba cái lạnh lại ùa về
Hoa Xoan nở nhạt màu vì giá lạnh
Hoa Gạo, Hoa Ban đỏ sắc trong mưa
Em ngắm mây mù mỗi khi thức giấc
Anh nhớ bình minh những buổi sáng mưa

Ôi nhớ những đêm mưa dầm Tây Bắc
Rét tháng ba sao buốt lạnh bờ môi
Em vẫn đẹp như Mường Chà mờ ảo
Anh thêm yêu những tên núi, tên sông...
Mưa tháng ba ta lại nghe tiếng suối
Suối yên lòng im tiếng suốt mùa đông

Ôi có những đêm mưa dầm Tây Bắc
Mưa rầm rề như nỗi nhớ hai ta...

Note:
          " Rét tháng ba, bà già chết cóng..." quả đúng như vậy. Mặc dù thời tiết những năm gần đây diễn biến bất thường nhưng có lẽ cái quy luật bất biến ấy mà thự tế đã cho thấy bây giờ vẫn tồn tại và khó thay đổi.
          Trong những ngày giữa tháng ba, một lần nữa tôi lại được trải nghiệm cái quy luật bất biến ấy. Khi những cơn gió lào mới kịp về làm cho ta đủ cảm nhận về cái không khí khô nóng khó chịu thì những ngày mưa rầm rề cùng với cái lạnh buốt của mùa đông lại trở lại làm chũng ta lại liên tưởng đến cái không khí giao mùa mới qua giữa mùa đông và mùa xuân.
          Sự nhạy cảm của thời tiết đã tạo ra sự nhạy cảm và rung động trong tâm hồn. Bài thơ " Mưa dầm tháng ba Tây Bắc " là những rung động đấy của tôi./.

----------------------------------------------------



KẺ ĐA TÌNH
17.2.2011

Tôi mãi là một kẻ đa tình
Phiêu du trên vùng cao Tây Bắc
Yêu những ngọn núi bốn mùa xanh
Có mây trắng những ngày không nắng

Tôi mãi là một kẻ đa tình
Yêu những bản làng vùng cao Tây Bắc
Những nếp nhà sàn như trái nấm giữa rừng ban
Yêu những con suối cuộn mình trong nắng sớm

Tôi mãi là một kẻ tình si
Yêu dân tộc Thái, nặng lòng với người H’mông…
Bát canh rêu ngọt như tình đồng chí
Của những ngày ta say đắm Tây Bắc ơi!

-------------------------------------


TÌNH TÂY BẮC

Anh đưa em đến vùng Tây Bắc
Giữa Mùa thu gió nhẹ nắng vàng
Chợt nghe tiếng núi rừng vang vọng
Anh lạc em trong lúc bâng khuâng...

Anh đưa em đến vùng Tây Bắc
Ngắm xuân sang xứ sở sương mù
Xem tóc em có dài hơn gió
Và có thơm hơn hoa cỏ cây

Anh đưa em đến vùng Tây Bắc
Ngắm pha Đin uốn lượn trong mây
Xem mắt em còn xanh như nước
Của Sông Đà dòng nước thân thương

Anh đưa em đến vùng Tây Bắc
Thăm Điện Biên phong cảnh tựa tranh
Xem má em còn hồng như sắc
Màu Hoa Ban đỏ giữa tháng ba

Anh đưa em đến vùng Tây Bắc
Suốt bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông
Để hương sắc vùng cao biên giới
Mãi giữ em trong suốt cuộc đời...
                                                                                       Ngày 08.8.2010
---------------------------------------



KHÚC RUỘT ĐAU THƯƠNG

Miền Trung quê tôi...
Khúc ruột thân thương
Khúc ruột nhỏ bé
Khúc ruột đau thương của cả nước
Lũ lại về rồi...
Cuốn đi tất cả

Nghệ An, Hà Tĩnh ơi! Quãng Bình yêu dấu...
Quê tôi chìm trong biển nước
Cha đâu rồi?
Các em tôi đâu?
Hỡi dòng lũ hung ác
Hãy trả lại cho tôi...

Đôi bàn tay của Mẹ
Sao gầy guộc và xanh xao quá
Đôi mắt của Bà
Vẫn trũng sâu và thâm đến thế
Mõi mòn nhìn theo dòng nước mênh mông
Ôi Miền Trung! Sao thương thế Miền Trung ơi...
Ngày 24.10.2010
Note:
          Hơn hai mươi ngày qua, hàng triệu người dân Việt Nam " Ăn không ngon, ngủ không yên "  vì xót xa cho đồng bào, đồng chí của mình với bao mất mát, đau thương về tài sản, con người và tinh thần.
Khúc ruột Miền Trung lại một lần nữa dầm mình trong dòng lũ hung ác, lớn nhất trong một thế kỷ qua. Người Miền Trung vốn đã gày gò, nhỏ bé nay lại càng hốc hác hơn vì những ngày không ăn không ngủ và lo sợ.
          Nghệ An, Hà tĩnh và Quãng Bình là những địa phương bị thiệt hại nặng nề nhất trong đợt lũ vừa rồi. Lũ gối lên lũ, nước trận lên nước chỉ một màu trắng mênh mông,...
          Là một người con của Miền Trung sống xa quê, mặc dù đợt lũ vừa qua quê nhà không việc gì nhưng cũng giống mọi người tôi cũng thấy xót xa trước những mất mát của đồng bào.
          Bài thơ: " Khúc ruột  đau thương" là sáng tác của tôi chia sẽ những mất mát của đồng bào Miền Trung trong đợt lũ tháng 10 vừa qua.
 ----------------------------------------------



ĐI TÌM GIẤC MƠ
------------------------------
Ngày 30.7.2010

Đêm qua...
Anh lại trốn mình
Đi vào quá khứ để tìm em

Lặng lẽ
Em vẫn là em
Để phút chốc anh lại quên mình

Đêm nay
Ta lại gặp nhau
Nơi giấc mơ của thời áo trắng

Giật mình
Em vẫn là em
Anh thấy mình nay đã đổi thay

Em ơi!
Nếu lỡ ngày mai
Ta lại lạc nhau giữa đất trời?
Anh sẽ tìm em... em tìm ai?
Note:
         
Khi người ta vô tình đánh mất một điều gì đó cao quý chợt nhận ra thì cảm thấy hối tiếc vô cùng... Trong tình yêu cũng vậy, có những mối tình đến với ta nhưng không hề nhận thấy để rồi khi xa tầm tay thì ta lại cố đi tìm thì quả là khó kiếm đúng ko? Xin cao hứng làm một bài thơ tình về chủ đề này mong mọi người góp ý cho Trần Tâm, cảm ơn!
 ----------------------------------


ƯỚC VỌNG NHỮNG MÙA XUÂN
Ngày 22.01.2011
Mùa xuân ơi!
Cho ta hỏi bao giờ em đến?
Để đất trời kịp thay áo lúc xuân sang
Để hạnh phúc sẽ đi tìm nơi đoàn tụ
Xúc cảm ngập tràn tận đáy những con tim

Mùa xuân ơi!
Cho ta hỏi bao giờ em đến?
Để nồng nàn lại tìm đến với men say
Cho ánh mắt tìm nhau nơi hạnh phúc
Và xum vầy thoả nỗi nhớ miên man

Mùa xuân ơi!
Cho ta hỏi bao giờ em đến?
Để Đông tàn còn tạm biệt những giá băng
Và Vũ Trụ sẽ đưa Đông vào nỗi nhớ
Cho lá vàng nhường lộc biếc và chồi non

Mùa xuân ơi!
Cho ta hỏi bao giờ em đến?
Để đất vàng nảy mầm sống ta gieo
Cho núi rừng ngập sắc mai tinh tú
Và bếp hồng sưởi đỏ má em thơ

Mùa xuân đến đừng vội đi xuân nhé!
Ta đang chờ chút nắng ấm của em qua
Để ước vọng trong ta còn cháy mãi
Như sắc hồng, sắc đỏ những mùa xuân…
Note:
          Còn đúng 10 ngày nữa là đến tết nguyên đán và cũng là cái tết thứ 10 tôi lại có tâm trạng nhớ nhà, nhớ sự đoàn tụ sau một năm công tác xa nhà.
          Mặc dù công việc còn ngổn ngang, nhiều lúc đầu óc căng ra để xắp xếp công việc một cách hợp lý và theo khuôn khổ để có thể yên tâm xách hành lý lên chuyến xe sớm nhất: Hạ thấp độ cao, rút ngắn khoảng cách và cuối cùng là “ Km số 0 ” là vị trí tại nhà mình.
          Hình như núi rừng Tây Bắc đang núi kéo bước chân mình nên cảm thấy nặng lòng  hay là do tâm trạng mình đang “ Nữa vời ”…
          Nữa muốn tận hưởng cái đẹp của mùa xuân đang đến vùng cao Tây Bắc, nữa muốn nhanh chóng tiếp cận cái không khí nhộn nhịp xắm tết của Vùng Thấp.
          Cái sự “ nữa vời ” đấy đã giúp tôi có cảm xúc và quyết tâm để viết nên những dòng tâm trạng mang tên “ Ước vọng những mùa xuân ”…

-----------------------------
 



NGƯỜI MẸ THÁI

Người mẹ Thái...
Chúng con vẫn gọi là "Êm"
Quê mẹ nơi bản nghèo Tuần Giáo
Có đèo Pha - Đin tới tận trời cao
Nơi bốn mùa mây, gió, sương bao
Núi chỉ thấy mờ mờ trong nắng sớm
Trưa lũ gà buông tiếng gáy tưởng đêm

Người mẹ Thái...
Chúng con vẫn gọi " Bà Tiên "
Tóc trắng như mây, đầu quấn " Tẳng cẩu"
Vòng bạc quấn quanh như con đường quanh núi
Lưng mẹ cong như vầng trăng non đầu tháng
Nhưng mắt mẹ sáng như những vì sao hôm
Vầng trán da nhăn chỉ thấy khi mẹ cười

Người mẹ Thái mà tôi vẫn gặp
Mỗi sáng thức dậy khi đón bình minh
Tôi như thấy bóng mẹ mình trong đấy
Vẫn tảo tần như bao mẹ Việt Nam...
Ngày 13.10.2010
Note:
          Công tác trên vùng cao Tây Bắc đã 4 năm, tôi có cơ hội sống làm việc tiếp xúc với người địa phương rất nhiều. Người H'mông, người Thái hai dân tộc anh em chiếm đa số nơi tôi đang sống chính vì vậy đã từ lâu họ đã trở thành đồng chí, đồng đội, bạn bè, người thân của mình lúc nào không hay...
          Mỗi dân tộc đều có những phong tục tập quán khác nhau từ nếp nhà ở, văn hóa ẩm thực, cách ăn mặc... Người H'mông thường chọn những vùng núi cao để ở, ngược lại người Thái thì hay sinh sống ở khu vực ven sông suối nói chung là ở khu vực thấp hơn so với người H'mông.
          Người dân tộc Thái Điện Biên có nhiều nét văn hóa đặc sắc. Để phân biệt giữa người phụ nữ Thái đã có gia đình với người chưa gia đình thì có thể dựa vào mái tóc. Đầu cuốn " Tằng cẩu '' là người đã có gia đình ( Kiểu tóc búi tròn và tôi đẻ ý thấy có một chiếc châm cài bằng bạc cài cùng ). Người Thái cũng có ngôn ngữ viết và nói riêng, ví dụ: Mẹ tiếng thái gọi là " Êm ",...
          Bài thơ:" Người Mẹ Thái " là sáng tác của tôi xuất phát từ những tình cảm của cá nhân đối với người phụ nữ dân tộc Thái, xin được dành tặng cho người phụ nữ dân tộc Thái Tây Bắc nói chung và những bà mẹ Thái tôi đã có cơ hội gặp gỡ và giao lưu nói riêng.

 ------------------------------------------------




NGƯỜI BẠN BLOG
Ngày 21.1.2011

Em gái Sài Gòn…Em là ai cô gái?
Anh chưa gặp dù chỉ trong phút giây
Cái bắt tay nhau chỉ qua trang nhật ký
Blog em buồn có hạnh phúc đan xen

Em gái Sài Gòn đôi khi vẫn gặp
Lúc hết giờ làm trên mạng online
Ngôi nhà hạnh phúc” mỗi ngày qua anh ghé
Chuyện sớm chiều Sài Gòn nắng hay mưa?
Em thăm anh Blog toàn thơ thẩn
Chuyện núi rừng Tây Bắc có trong thơ…
Hay câu chuyện đôi lần đi công tác
Những tấm hình chợt lọt ống kính anh
Ta Nhớ Rừng” Blog anh chia sẽ
Chút tâm tình em gái nhỏ Sài Gòn ơi!

Note:
          Chào Em gái Sài Gòn! Đêm qua những con số đã giảm đi rất nhiều và những phép tính cũng vậy… Anh chợt nhớ từ lâu hứa làm thơ tặng em, đúng không nhỉ?
          Anh đã giữ đúng lời hứa với em rồi nhé, không biết có đủ 100% không bởi vì điều đó còn phụ thuộc vào em Hằng nhận xét đã.
          Nếu “ Người bạn Blog” em xem là một bài thơ thì sư huynh đã giữ trọn lời hứa với em. Anh đợi ý kiến em đấy!

 ------------------------------------------------



CHIỀU THU BIÊN GIỚI
                                                 Ngày 8.10.2012

Anh nắm tay em …
Đi trong chiều thu Biên Giới
Em hỏi rằng sao đẹp thế anh ơi?
Không dám nói to, anh sợ mùa thu tỉnh giấc
Lại đi rồi … như những lúc em xa anh!

Có gì đẹp như mùa thu Biên Giới nhỉ?
Anh nghĩ rồi chắc chỉ có em thôi!
Biên Giới là em, là đất trời Tổ Quốc!
Dẫu có xa xôi và lắm dốc đèo …
Dẫu những ngày đường, mồ hôi nặng áo
Lúc hoàng hôn nắng tắt trên sân
Nhưng lại mật vàng phơi tận trên non

Em nắm tay anh, mắt tròn hỏi nhỏ
Biên Giới có gì sao giữ mãi bước chân anh?
Anh đã ngập ngừng … nói không thành tiếng
Xuân anh đã qua đơn giản vì những lúc
Biên Giới thu về và có thêm em …
Note:
                Trong bốn mùa, có lẽ mùa thu được nhiều người thích nhất bởi nhiều lý do... ở nước ta, mùa thu còn gắn liền với nhiều sự kiện  quan trọng đó là: Kỷ niệm cách mạng tháng tám 19/8/1945 thành công, Quốc khánh 02/9/1945, Kỷ niệm ngày giải phóng thủ đô 10/10, Kỷ niệm 20/10.
               Mùa thu với những đặc điểm thời tiết tuyệt vời: Gió nhẹ, nắng vàng, không khí xe lạnh,... kết hợp với những đặc trưng về những nét văn hóa ẩm thực - phong cảnh tự nhiên đã làm cho mùa thu về với từng vùng miền trên đất nước ta có nét đặc thù riêng biệt nhưng có điểm chung là đều tuyệt vời!
Chính vì những lý do đó mà làm cho  tâm hồn mỗi chúng ta rất dễ rung động và lãng mạn hơn ...
              Trần Tâm xin gửi chút rung động của mình qua cảm nhận " Chiều thu Biên Giới " tới mọi người! và hy vọng có sự đồng cảm...
 --------------------------------------------------------------------





NOEL TRÊN BIÊN THÙY
Đêm 24.12.2012
Noel nào trả vậy phải không em?
Có lạnh trời và có tuyết rơi
Có lung linh ánh đèn huyền ảo
Có bánh ngọt và những chén rượu vang
Phút một mình lang thang trên phố
Chầm chậm đi mà chẳng biết về đâu …

Ở Biên Thùy Noel đâu có vậy
Cũng lạnh về nhưng chẳng có tuyết rơi
Chỉ màu trắng hoa Mơ, hoa Mận
Và chút vàng đâu đó Dã Quỳ thôi

Anh đã quên rồi …
Những ngọt ngào thủa trước
Về với rừng noel chỉ vậy thôi!






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét