Tùy bút: Cảm nhận về Sa Pa



CẢM NHẬN VỀ SA PA
-------------------------------------
Trần Tâm
Ngày 17.7.201

          Sau bốn năm trời, nay tôi lại có dịp trở lại thăm Thị trấn Sa Pa thơ mộng. Hẳn là chưa quên được với những ấn tượng ngày nào khi đi qua vùng đất lạnh này. Ngày ấy vào năm 2007 nhân dịp về thăm quê tôi quyết định sang TP. Lào Cai để đi tàu hỏa một lần cho biết. Nhìn qua mành kính xe ô tô khi qua Thị trấn Sa Pa tuy rất mệt mõi và buồn ngủ nhưng tôi vẫn cố chống hai mi mắt lên để chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp kiêu sa khó cưỡng lại của Sa Pa.
          Giống như khi ta được thưởng thức một món ăn ngon " dở mồm" thì cảm thấy thòm thèm và lúc nào cũng muốn thử lại lần thứ 2, thứ 3,... cũng chính vì cái thòm thèm đó mà lần này tôi quyết định khám phá Sa Pa một lần nữa!
          Chiếc xe 24 chỗ ngồi chỉ có anh lái xe tên Điệp ( Người gốc Giao thủy  - Nam Định ), tôi và một người bạn già nữa. Suốt chặng đường từ TP Điện Biên Phủ sang đến Sa Pa người chúng tôi là những vị khách đặc biệt ra, xe chỉ bắt được thêm 3 khách. Hai vị khách lên từ Mường Chà rồi xuống tại TX. Mường Lay, một vị lên ở huyện Phong Thổ và xuống tại TX. Lai Châu vậy là anh Điệp chỉ bỏ túi được 150.000 đồng nhưng không hề tỏ ra cằn nhằn, khó chịu vì xe Công ty chủ yếu chạy hợp đồng. OK đi...
          Anh Điệp đưa ra hai phương án cho chúng tôi lựa chọn, một là chúng tôi về thẳng TP. Lào Cai rồi mai lại vòng xuống Sa Pa. hai là nếu tìm được nhà nghỉ trọ thì chúng tôi sẽ nghỉ lại Sa Pa. Suốt chặng đường đi từ TX. Lai Châu về Sa Pa , anh Điệp liên tục a lô để liên hệ phòng nghỉ cho chúng tôi. Khả năng không có phòng trọ, mùa du lịch mà đấy cũng là điều dễ hiểu. Chiếc xe đỗ lại  một khách sạn tại Sa Pa , tôi liếc nhìn đồng hồ chỉ 22h45''' khách sạn hết phòng nhưng may quá ông chủ nhà cho một địa chỉ có một nhà nghỉ cách đấy không xa vẫn còn phòng.
          Tôi và người bạn già vội vàng mang vác đồ đạc vào nhận phòng để còn kịp xuống thăm '' Chợ Tình". Anh chủ nhà nghỉ cũng dễ tính đã chiều lòng chúng tôi cho mượn một chiếc xe máy để xuống Chợ vì nhà nghỉ cách đấy chừng 2 km. Cái lạnh đang thấm dần vào từng tế bào của tôi, hai tai vẫn chưa hết ù ù và đau nhức do hiện tượng chênh lệch áp suất không khí đi từ thấp lên cao, tôi lượn xe một vòng quanh Thị Trấn Sa Pa háo hức đi tìm chợ tình để khám phá. Khi tìm đến nơi chỉ là một bái đất trống, đúng hơn là một cái sân vận động nhỏ không hề có một hoạt động nào mà tôi đã tưởng tượng ra. Đâu đó có mấy đôi trai gái người dân tộc H''mông đang đi với nhau, có mấy gã trai tơ, cằm thì chả có cái râu nào đang lang thang tay xách chiếc khèn đi xiêu vẹo chắc vì men rượu đã ngấm, tôi liếc nhìn đồng hồ lúc này đã gần 24h, chắc phiên chợ tan rồi... Cảm thấy hụt hững, tôi tạt đại vào một quán nhậu nhỏ trong con hẻm nhỏ gần chợ gọi  một xiên thịt nướng và một ống cơm lam thưởng thức. Quãng đường đưa tôi đến Sa Pa quá dài nên làm cho người tôi nhão ra chỉ muốn đánh kềnh một giấc thật dài. Vừa nhấm nháp những chú chim nướng béo vàng, tôi vừa quan sát xung quanh. Đúng là... Đêm Sa Pa nhộn nhịp chẳng kém gì những khu phố sầm uất nhất của Hà Nội, tôi tự nhủ " Cái lặng lẽ Sa Pa " đâu nhỉ?
          Sáng hôm sau, sau khi đánh xong một bát bún to ụ cảm thấy trong người thật sảng khoái chắc do được tận hưởng cái bầu không khí trong lành của nơi đây nên giấc ngủ đêm qua đã làm tôi hết mệt mỏi. Tôi lại bắt xe ôm xuống Chợ... Mặt trời lên cao dần càng làm lộ rõ cái vẻ đẹp thần bí của vùng đất lạnh này. Thấp thoáng trong những vạt cây Sa Mu cổ thụ thẳng tắp là bóng dáng của những khu nhà nghỉ, khách sạn với lối kiến trúc vừa hiện đại lại vừa cổ kính, vừa nguy nga tráng lệ lại vừa ảm đạm trầm mặc. Những dải mây trắng như vẫn không muốn dứt khỏi phố núi suốt đêm qua, cứ quẩn quanh làm ướt cả mặt mũi và quần áo du khách...
          Tôi lại làm một vòng quanh khu chợ Sa Pa , đi hết khu A rồi lại vòng sang khu B. Nào là hàng quần áo, dầy dép, hoa quả, rau cỏ,... và thuốc bắc sao mà nhiều cửa hàng đến thế? Không làm sao thoát khỏi sự cảm dỗ của hàng hóa và cũng muốn kiểm nghiệm về lời đồn '' Thuốc bắc Sa Pa'' vốn nổi tiếng nên tôi cũng mua một bịch to. Nào là thuốc chữa bệnh xương khớp, thuốc bổ ngâm rượu,... chưa biết tác dụng đến đâu nhưng nhìn hình thái các loại thảo dược này tôi thấy rất thiện cảm và tạm yên tâm. Có lẽ phải về uống thử mới biết được? Nể nhất người bạn đi cùng, mua hết 1 triệu bạc chỉ với 5 gram hạt một loại cây  rừng mà chỉ nghe nói là chữa được bệnh gan nhiễm mở. Tôi hơi hoài nghi ...
          Vác hai bọc thuốc bắc lên đến nhà thờ, mồ hôi bắt đầu túa ra chưa kịp lau khô tôi lại bị một nhóm các cô cậu bé người dân tộc H''mông làm phiền. Đâu phải tính cách của các em nhỏ mà tôi đã gặp mỗi lần đi cơ sở, trái với cái tính nhút nhát, e dè ngại tiếp xúc với người lạ thì các em nhỏ  này tỏ ra rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực Makettings. Tôi thầm nghĩ bụng " Chắc cũng vì miếng cơm manh áo nên các em mới trở nên như vậy ''. Bất giác trong đầu tôi quẩn quanh với những câu hỏi:
          - Nếu Sa Pa không bị thương mại hóa như bây giờ liệu có còn hấp dẫn những du khách như tôi?
          - Và... " Đâu rồi cái lặng lẽ Sa Pa "?
          Lên xe nhanh nào... tiếng anh lái xe gọi giật từ phía sau, tôi thoát khỏi cơn mộng mị và nhanh chóng chuyển hành lý lên xe để về TP. Lào Cai như lịch trình đã định. Tạm biệt Sa Pa !

CHIỀU SA PA

Ai đưa tôi đến Sa Pa ?
Để cho cái lạnh vào da vào lòng...
Để tôi thỏa nỗi nhớ mong
Đêm mơ, ngày nhớ mõi chòng mắt xanh
Chiều Sa Pa chỉ mình anh
Nếu em bên cạnh tôi thành Sa Pa...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét